Sunday 6 May 2012

- TU



Nam Mô A Di Đà Phật

Xin chia sẻ với cả nhà một đoạn Pháp ngữ của hòa thượng Tuyên Hóa
mà '' nhà chùa '' thật là tâm đắc. ( *__ * )

Người tu đạo không được tranh chấp. Vì như người lên điện Phật sau thì đứng sau, người tới trước thì đứng trước. Người tới trễ không nên nói: Tôi có đắp y nên tôi phải đứng trước người chẳng đắp y. Tôi phải đẩy họ đứng xuống dưới. Ðó gọi là tranh.

Ðẻ ra thì hai tay trắng. Chết đi thì cũng trắng hai tay. Ðem gì theo cũng không được. Ở lại cũng không xong.

Phải làm sao tu? Trước hết, phải đoạn trừ dục vọng, cắt đứt tình ái. Không nên cách xa người ta quá, cũng không nên quá gần gũi. Quá xa cách thì sẽ mất đi duyên lành với người. Quá gần gũi thì bị cảm tình chi phối lý trí, chẳng thể tu hành đặng.

Tu thì không được đeo mặt nạ, giả đò, đóng kịch để người ta xem. Tu thì dựa hoàn toàn vào công phu chính mình. Có thế mới có kết quả. Hễ có một phần thành tâm thì được một phần cảm ứng. Mọi thứ đều nhờ vào lòng thành khẩn, chân thật không hư dối. Ðừng nên tự lừa mình và lừa người.

Muốn cứu đời, bạn chẳng thể dùng bom nguyên tử, bom khinh khí hay tia laser, vì chúng vốn là thứ hủy diệt thế giới. Chỉ có dùng bát đức: hiếu, để, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sĩ. Tám thứ đạo đức này là linh đan cứu vớt linh hồn chúng sinh, cũng là thuốc mầu cứu sống sinh mạng người ta hữu hiệu nhất.

Pháp ngữ của hòa thượng Tuyên Hóa - Phần 2