Sunday 6 May 2012

- TỜ GIẤY BẠC '' LUÂN HỒI ''



TỜ GIẤY BẠC '' LUÂN HỒI ''

Tháng 7. Mưa. Ở một thị trấn nhỏ đìu hiu bên bờ Biển Đen. Đó là một giai đoạn khó khăn, ai cũng nợ nần và phải mua vay bán chịu .

Bỗng đâu, một du khách giàu có tìm đến. Ông bước vào khách sạn duy nhất của thị trấn, đặt 100 Euro lên bàn lễ tân và lên gác chọn phòng.

Chủ khách sạn cầm lấy tờ 100 Euro và chạy đi trả nợ cho anh hàng thit.

Anh hàng thịt cầm tờ 100 Euro, chạy đi trả cho ông nuôi lợn.

Ông nuôi lợn cầm tờ 100 Euro, chạy đi trả cho người bán thực phẩm và chất đốt.

Người bán thực phẩm và chất đốt cầm tờ 100 Euro, chạy đi trả cho cô cave - trong thời buổi khó khăn này thì ngay cả "dịch vụ" của cô cũng phải bán chịu.

Cô cave chạy đến khách sạn, mang theo tờ 100 Euro để trả cho ông chủ món nợ tiền phòng trong những lần tiếp khách thời gian qua.

Chủ khách sạn đặt tờ 100 Euro trở lại mặt quầy, y như ban đầu.

Đúng lúc đó, người du khách từ trên gác đi xuống, bảo rằng mình không ưng được phòng nào, sau đó lấy lại tờ 100 Euro và rời thị trấn.

Chẳng ai kiếm được đồng nào cả. Thế nhưng, cả thị trấn giờ đã hết nợ nần và lạc quan nhìn về tương lai. (*__*)

SUY NGHĨ :

Khi còn nhỏ '' nhà chùa '' thường nghe tụi con nít trong làng hay hát câu này :

'' Cút cụt đuôi ai nuôi mày lớn ?
Dạ thưa rằng : tui lớn tự tui ''.

Bây giờ nghĩ lại câu đồng dao đó thấy tức cười. Thật sự không có ai tự mình mà có thể sinh trưởng tồn tại trong thế giới này một cách hoàn toàn độc lập, tất cả đều tồn tại trong sự tương quan, cuộc sống là nhờ cậy, nâng đỡ, chăm sóc lẫn nhau, dù vô tình hay cố ý con người ta sống đều sống trên cùng nhịp điệu '' Tương sinh ''. Và đây chính là ý niệm BIẾT ƠN MUÔN NGƯỜI, MUÔN LOÀI của Đạo Phật vậy.

Ai hay trong một tách trà
Có Hồ sen ngát mượt mà dâng hương...

Thích Tánh Tuệ