Tuesday 4 December 2012

- KHẨU NGHIỆP


Lời răn nhắc tu hành cho nữ chúng tại gia cũng như xuất gia của sư bà Chiếu Pháp ở Phật Hóa Thiền Tự


Sư bà từng dạy rằng: 

“Nữ chúng dù là tu hành tại gia hay xuất gia, nếu có thể giữ được khẩu nghiệp là đã thành Phật một nửa. 

Nên biết:

- Khẩu nghiệp là nghiệp lực khó chế phục nhất của nữ chúng.

- Khẩu nghiệp là trở lực lớn nhất ngăn cản nữ chúng chứng đạo.

- Khẩu nghiệp là đòn sát thương chí mạng nhất đối với công phu tu hành của nữ chúng.

- Khẩu nghiệp là nghiệp nhân chủ yếu khiến nữ chúng đọa vào các đường ác.

- Khẩu nghiệp là phản lực lớn nhất đối với việc vãng sanh Tây Phương của nữ chúng.

- Khẩu nghiệp làm cho đạo tràng không được thanh tịnh, thị phi liên miên.

- Khẩu nghiệp làm cho Tăng đoàn không được hòa hợp, đạo pháp suy vi.

- Khẩu nghiệp làm cho chúng sinh thối thất tâm đạo, chặt đứt căn lành của người khác.

Tội của khẩu nghiệp vô cùng nặng nề, nữ chúng tu hành nếu không dứt trừ 4 loại khẩu nghiệp: nói gian dối, nói lời ác, nói đôi chiều, nói thêu dệt, thì chịu vô lượng khổ nơi 3 đường ác trong nhiều đời nhiều kiếp, không biết ngày nào được thoát ra. Vì vậy nữ chúng đồng tu khi đối nhân xử thế phải nên cẩn thận giữ gìn lời ăn tiếng nói của mình mới có thể không bị đọa lạc trong luân hồi, chịu khổ nơi đường ác.

Nam mô A Di Đà Phật!”

( Sư bà Chiếu Pháp sinh vào ngày 12, tháng 3, năm Đồng Trị thứ 11 đời nhà Thanh (1866). Tháng 2, năm 1994, vì tuổi cao sinh bệnh, sư bà đến nương náu ở Phật Hóa Thiền Tự, lễ pháp sư Tịch Vân làm thầy. Pháp sư Tịch Vân trị bệnh cho sư bà trong 4 tháng thì hoàn toàn bình phục. Từ khi xuất gia đến lúc viên tịch, sư bà chưa từng nói một lời thừa, miệng luôn niệm A Di Đà Phật; có người hỏi chuyện, nếu liên quan đến việc tu hành thì trực tiếp khai thị, chỉ dạy; nếu không liên quan đến việc tu hành thì im lặng không nói một câu. Sư bà sống vô cùng giản dị, tất cả mọi việc ăn, ở, đi lại đều tự mình lo liệu, chưa từng nhờ người khác giúp đỡ. 

Tấm lòng của sư bà rất từ bi, thiện nam tín nữ nào đến thăm, sư bà đều vỗ lên đỉnh đầu gia trì cho họ; với những người bị bệnh khổ dày vò, sư bà thường xoa bóp, vỗ về giúp họ bớt đau nhức; sư bà luôn hành Bồ-tát đạo cứu thế gian đầy đau khổ. Ngày 20-11-2002, sư bà viên tịch, hưởng thọ 136 tuổi. Năm năm sau, ngày 08-12-2007, pháp sư Tịch Vân kiểm tra thấy nhục thân của sư bà vẫn không bị thối rữa, bèn lấy vàng dát lên, lập điện để thờ phụng.)

__(())__



- “Thời gian của bạn là hữu hạn, 
vì thế đừng phí thời gian vào việc sống cuộc đời của người khác”

– Steve Jobs.

__(())__ 




- Trí tuệ là biết mình không là gì cả
Tình Thương hiểu biết mình là tất cả,
Và tôi sống uyển chuyển giữa hai điều đó. 

- WISDOM IS KNOWING IM NOTHING
LƠVE IS KNOWING IM EVERYTHING
AND BETWEEN THE TWO MY LIFE MOVES.

Sri N Maharaj

__(())__

- CHUYỆN NHỎ THÔI, KHÔNG SAO ĐÂU!


Lỗi người, nếu biết thứ tha
Ấy là tha thứ chính ta khác nào 

__(())__

CHUYỆN NHỎ THÔI, KHÔNG SAO ĐÂU!

Tại một quán ăn ở Thượng Hải, có một cô hầu bàn phụ trách mang thức ăn lên cho chúng tôi, nhìn cô ấy trẻ trung tựa như một chiếc lá non.

Khi cô ấy bê cá hấp lên, đĩa cá bị nghiêng. Nước sốt cá tanh nồng rớt xuống, rơi xuống chiếc cặp da của tôi đặt trên ghế. Theo bản năng tôi nhảy dựng lên, nộ khí xung lên, khuôn mặt trở nên sầm xuống.

Thế nhưng, khi tôi chưa kịp làm gì, con gái yêu của tôi bỗng đứng dậy, nhanh chóng đi tới bên cạnh cô gái hầu bàn, nở một nụ cười dịu dàng tươi tắn, vỗ vào vai của cô bé và nói: “chuyện nhỏ thôi, không sao đâu”

Nữ hầu bàn vô cùng ngạc nhiên, luống cuống kiểm tra chiếc cặp da của tôi, nói với giọng lúng túng: “Tôi… để tôi đi lấy khăn lau … ”

Không thể ngờ rằng, con gái tôi bỗng nói: “Không sao, mang về nhà rửa là sạch rồi. Chị đi làm việc của chị đi, thật mà, không sao đâu, không cần phải đặt nặng trong tâm đâu ạ.”

Khẩu khí của con gái tôi thật là nhẹ nhàng, cho dù người làm sai là cô hầu bàn.
Tôi trừng mắt nhìn con gái, cảm thấy bản thân mình như một quả khí cầu, bơm đầy khí trong đó, muốn phát nổ nhưng không nổ được, thật là khốn khổ.

Con gái bình tĩnh nói với tôi, dưới ánh đèn sáng lung linh của quán ăn, tôi nhìn thấy rất rõ, con mắt của nó mở to, long lanh như được mạ một lớp nước mắt.

Tối hôm đó, sau khi quay trở về khách sạn, khi hai mẹ con nằm lên giường, nó mới dốc bầu tâm sự:

Con gái tôi phải đi học ở London 3 năm. Để huấn luyện tính tự lập cho nó, tôi và chồng không cho nó về nhà vào kỳ nghỉ, chúng tôi muốn nó tự lập kế hoạch để đi du lịch, đồng thời cũng muốn nó thử trải nghiệm tự đi làm ở Anh Quốc.

Con gái tôi hoạt bát nhanh nhẹn, khi ở nhà, mười đầu ngón tay không phải chạm vào nước, những công việc từ nhỏ tới lớn cũng không đến lượt nó làm. Vậy mà khi rơi vào cuộc sống lạ lẫm tại Anh Quốc, nó lại phải đi làm bồi bàn để thể nghiệm cuộc sống.

Ngày đầu tiên đi làm, nó đã gặp phải rắc rối.

Con gái tôi bị điều đến rửa cốc rượu trong nhà bếp. Ở đó có những chiếc cốc thủy tinh cao chân trong suốt, mỏng như cánh ve, chỉ cần dùng một chút lực nhỏ là có thể khiến chiếc cốc bị vỡ, biến thành một đống vụn thủy tinh.

Con gái tôi thận trọng dè dặt, như bước đi trên băng, không dễ dàng gì mà rửa sạch hết một đống lớn cốc rượu. Vừa mới thả lỏng không chú ý, nó nghiêng người một chút, va vào một chiếc cốc, chiếc cốc liền rơi xuống đất, “xoảng, xoảng” liên tục những âm thanh vang lên. Chiếc cốc hoàn toàn biến thành đống thủy tinh vụn lấp lánh trên mặt đất.

“Mẹ ơi, vào thời khắc đó, con có cảm giác bị rơi xuống địa ngục.” giọng nói của con gái tôi vẫn còn đọng lại sự hồi hộp lo lắng.

“Thế nhưng, mẹ có biết người quản lý ca trực đó phản ứng thế nào không? Cô ấy không hề vội vàng mà bình tĩnh đi tới, kéo con lên và nói: Em gái, em không sao chứ?”

Sau đó, cô ấy quay đầu lại nói với những người khác: Các bạn mau đến giúp cô gái này dọn dẹp sạch đống thủy tinh nhé!

Đối với con, ngay đến cả một chữ nửa câu trách móc cũng không có!”

Lại một lần nữa, khi con rót rượu, không cẩn thận làm đổ rượu vang nho lên chiếc váy trắng của khách, khiến cho chiếc váy trở nên loang lổ.

Cứ tưởng vị khách đó sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ cô ấy lại an ủi con: “không sao đâu, rượu ấy mà, không khó giặt.”

Vừa nói, vừa đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai con, từ từ đi vào phòng vệ sinh, không nói toang lên, cũng không làm ầm ĩ, khiến con tròn mắt như con chim yến nhỏ vì quá đỗi ngạc nhiên.

Giọng nói của con gái tôi, mang đầy tình cảm: “Mẹ à, bởi vì người khác có thể tha thứ lỗi lầm của con trước đây, nên mẹ hãy coi những người phạm sai lầm kia như con gái của mẹ, mà tha thứ cho họ nhé!”

Lúc này, không khí trở nên tĩnh lặng như màn đêm, tròng mắt của tôi ướt đẫm lệ…
Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình. Như tác giả nổi tiếng Andrew Matthews từng viết: “Bạn tha thứ cho mọi người vì chính lợi ích thiết thân của bạn. Nó sẽ làm cho bạn hạnh phúc hơn.”

Bạn thân mến, chúng ta cảm động khi người khác cảm động, điều đó khiến chúng ta có thể thay đổi hành vi và lời nói của chính mình, hãy để những thiện ý này lưu truyền mãi về sau … như thế, mỗi ngày của chúng ta sẽ đều là hạnh phúc và may mắn!

__((()))__





- NHÂN DUYÊN CỦA GIÀU VÀ NGHÈO



Một thời, Thế Tôn ở Sàvatthi, tại tinh xá ông Anàthapindika. Có thanh niên Subha Todeyyaputta đi đến đảnh lễ, bạch Thế Tôn:

Thưa Thế Tôn, do nhân gì, duyên gì giữa loài người với nhau, chúng tôi thấy có người tài sản nhỏ, có người tài sản lớn?

Này Thanh niên, hãy nghe và suy nghĩ kỹ, Ta sẽ nói:

Ở đây, này Thanh niên, có người đàn bà hay người đàng ông không bố thí, cúng dường cho Sa môn hay Bà la môn các đồ ăn uống, y phục, xe cộ, ngọa cụ, y dược, đèn đuốc, nhà cửa….Do nghiệp ấy, sau khi thân hoại mạng chung, bị sanh vào cõi dữ, ác thú và đọa xứ. Nếu được sanh vào loài người, người ấy phải chịu nghèo hèn, có tài sản nhỏ.

Nhưng ở đây, này Thanh niên, có người đàn bà hay đàng ông có bố thí và cúng dường cho Sa môn hay Bà la môn các đồ ăn uống, y phục, xe cộ, ngọa cụ, y dược, đèn đuốc, nhà cửa….Do nghiệp ấy, sau khi thân hoại mạng chung, người ấy được sanh vào thiện thú, thiên giới. Nếu sanh vào loài người, người ấy được giàu sang, có tài sản lớn.

(ĐTKVN, Trung Bộ III, kinh Tiểu nghiệp phân biệt [trích], VNCPHVN ấn hành 1996, tr.478)

Bố thí và cúng dường là nhân lành để kết hoa trái ngọt phước báo giàu sang phú quý trong hiện tại và mai sau. Chính vì vậy, ngày hôm nay nhiều người khá giả, giàu có là nhờ phước báo bố thí và cúng dường. Ngược lại, những người không biết san sẻ và giúp đỡ nên hiện tại rất nghèo hèn, có tài sản ít ỏi dù quanh năm vất vả nhọc nhằn lao nhọc.

Trong các đối tượng thọ nhận bố thí và cúng dường thì các bậc Sa môn, những người tu hành chân chính là xứng đáng nhất. Bởi các vị ấy luôn biết buông xả và giúp đỡ mọi người, họ đã hiến đời mình cho lý tưởng giác ngộ và dấn thân làm cho đạo đời càng thêm tốt đẹp. Các ngài là ruộng phước điền tối thượng để tất cả chúng sinh gieo trồng phước đức để hoàn thiện chính mình.

Tuy nhiên, không vì thế mà người bố thí và cúng dường chỉ hướng đến những vị đạo cao đức trọng mà bỏ quên những người bất hạnh hoặc kẻ nghèo hèn thiếu thốn khó khăn. Chính sự phát tâm bố thí rộng rãi, tùy duyên không phân biệt, không cố chấp mới là người thật tâm bố thí nên hưởng quả báo an vui hạnh phúc ngay tại đây và bây giờ.

Nhiều người vẫn thắc mắc về những hiện thực dường như nhân quả chẳng công bằng tí nào? Những kẻ bất nhân không đạo đức, làm ăn phi pháp, tham nhũng lường gạt tạo nhiều oan trái trong xã hội, nhưng vẫn sống giàu sang, có nhiều thế lực và tài sản lớn hơn người khác.

Chúng ta nên nhớ rằng, sự giàu sang ấy là dư báo những việc làm tốt của họ trong nhiều kiếp về trước, chứ không phải do làm ăn bất chính trong đời này mà có được. Nhân quả mang tính cách ba thời quá khứ hiện tại và vị lai. Đồng thời những người hiền lành, làm ăn lương thiện mà vẫn chịu sự bất hạnh hoặc nghèo đói, thiếu thốn khó khăn là do họ không biết bố thí và cúng dường chứ không phải vì họ sống lương thiện mà bị thua thiệt, đói nghèo.

DMPG

__(())__

- Còn cái gì quý hơn ?


Còn cái gì quý hơn ?

Nước Tống có người nhặt được viên ngọc quý. Anh mang đến biếu quan Tư Thành là Tử Hản. Tử Hản không nhận, người được ngọc cố nài: 

- Bẩm thượng quan, đây là viên ngọc rất quý và hiếm có, ai cũng công nhận điều ấy, xin ngài nhận cho tôi được vui. 

Tử Hản đáp: 
- Chú cho ngọc là quý, còn ta, ta cho tánh không tham là của quý. Chú mang ngọc cho ta nếu ta nhận thì cả hai đều mất cái mà mình cho là quý nhất, chi bằng của quý ai thì người ấy giữ. 

Người được ngọc thưa: 

- Chúng tôi là thường dân mà được ngọc thì dù biết là của quý, nhưng nếu cố giữ thì sẽ thành họa. Vì thế mới mạo muội đến dân lên Ngài. 

Tử Hản bèn gọi thợ ngọc đến bán dùm viên ngọc. Xong ông trao tiền cho người được ngọc mang về. 

_ Tổ Bát Nhã Ba La được nhà vua dâng cúng một hạt bảo châu vô giá. Vua có ba vị hoàng tử. Tổ cầm ngọc hỏi các vị hoàng tử rằng: 

- Trên thế gian này còn cái gì quý hơn viên ngọc này không? 
Hay vị hoàng tử lớn đều đồng ý nhau rằng viên ngọc là quý nhất. Duy có vị hoàng tử út thưa: 

- Bạch thầy còn có một thứ quý hơn nữa đó là trí tuệ!

- Làm sao chứng minh được điều đó?
- Thưa, viên ngọc này chỉ là một vật vô tri, nó không thể tự xác định là quý hay tiện. Phải nhờ trí huệ của loài người nhận định, nó mới trở thành một viên bảo châu vô giá, bằng không, nó chẳng hơn một hòn sỏi. 

Tổ khen nhận. Về sau vị hoàng tử thông minh này xuất gia. 
Đó chính là Tổ Bồ Đề Đạt Ma.

Em thân mến! 

Với thế nhân “của quý” là ngũ dục, tức là tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, ăn ngon, ngủ kỹ. Kẻ sĩ biết đạo thì cho “của quý” là những đức tánh như không tham, không sân... Riêng tăng đồ nhà Phật thì quý nhất là trí huệ. Chính nhờ có trí huệ soi thấu bản chất của vạn hữu mà chúng ta mới biết được tánh chất vô thường, huyễn ảo của ngũ dục. Cũng nhờ trí huệ mà chúng ta hiểu ra rằng thiện ác, tốt xấu, thị phi... chỉ là những phân chia giả định của loài người. Và cũng chính trí huệ là cái bền vững còn lại giữa thế gian vô thường sinh diệt này. Có lẽ vì thế mà trong kinh điển nhà Phật thường nhắc đi nhắc lại rằng: “Duy tuệ thị nghiệp” nghĩa là: “Chỉ có trí tuệ là sự nghiệp” chăng?

HƯ HƯ LỤC

__(())__


- Hãy buông xả tự nhiên



Hãy buông xả tự nhiên

Thiền sư Suzuki có lời dạy như vầy cho các thiền sinh của ông,

“Đôi khi phương pháp hữu hiệu nhất để điều khiển một việc gì là để cho nó được tự nhiên. Và lúc ấy sự việc sẽ nằm dưới sự kiểm soát của ta, theo một nghĩa rộng. Cũng như muốn kiểm soát một con cừu hay một con bò, bạn hãy thả nó vào một cánh đồng cỏ rộng bao la. Làm ngơ không biết đến là một phương pháp tệ hại nhất, và kế đến là cố gắng điều khiển chúng. Chỉ có phương cách hữu hiệu nhất là thấy biết chúng, ta chỉ cần thấy biết thôi, và không cần phải điều khiển một việc gì hết.”

Và thiền sư Suzuki cũng khuyên chúng ta nên áp dụng thái độ ấy vào việc ngồi thiền của mình. Nếu lần tới trong giờ thiền tập, thay vì cố gắng công phu “làm” một cái gì đó, hoặc “điều khiển” tâm ý theo một phương cách nào đó, bạn hãy thử ngồi yên thư giãn và buông xả. Hãy ngồi trọn vẹn tỉnh thức và cảm nhận rõ hết tất cả, toàn thân như thế nào thì thấy như vậy. Cảm nhận một cách tự nhiên, không cố gắng, không mong cầu gì khác.

Ta cũng không cần tìm kiếm một phương cách nhất định nào, chỉ trở về với sự thấy biết tự nhiên của mình. Ta ngồi với một sơ tâm trong sáng, những gì xảy ra thì xảy ra.

Vì thiền tập không phải để ta “quán chiếu” một vấn đề nào, mà là để yên và thấy rõ được sự đến và đi tự nhiên của những gì đang có mặt.

__(())__

- THƯỚC ĐO NGƯỜI TU


THƯỚC ĐO NGƯỜI TU 


Nhiều người tu lâu năm, thường đi chùa, ăn chay, ngồi thiền, niệm Phật, làm công quả, theo học giáo lý với nhiều thầy nổi tiếng, nhưng bấy nhiêu đó có đủ để chứng minh là người này tu khá, tu đúng và đưa đến giải thoát hay không?

Cũng có những người tu chỉ thích đến chùa làm công quả, hoặc thích tạo chùa to, tượng lớn. Có người thích nhiều chùa, đông đệ tử. Có người thích học lấy nhiều bằng cấp thế gian. Có người thích nổi tiếng, v.v... Những cái đó có phải là tu không?

Sau đây là những tiêu chuẩn tối thiểu và căn bản để nhận xét một người tu đúng hay không?

1. Còn ham thích tài sản, danh lợi và sắc dục hay không?

2. Còn dễ nổi sân hay không? Khi gặp chuyện trái ý thì có giận dữ, bực tức hay không?

3. Còn kiêu căng ngã mạn hay không? Còn thích khoe khoang, điều khiển kẻ khác không? Còn thích được khen ngợi, được tâng bốc hay không?

4. Còn chấp vào Đạo của tôi, thầy tôi hay pháp môn của tôi là hay hơn hết? Còn có cái tâm hẹp hòi, ưa chia rẽ, bè phái, chỉ trích vu khống, chụp mũ người khác không?

Nếu còn 4 điều trên thì dù đã tu 30, 40 năm, ngồi thiền nhập định 6, 7 tháng, tu đủ loại pháp môn Thiền, Tịnh, Mật, tụng làu làu đủ loại kinh chú, có hàng ngàn đệ tử, viết hàng trăm cuốn sách, người này vẫn chưa tu đúng theo đạo Phật!

Ngoài ra, một người tu còn cần phải có ít nhất những đức tính sau đây:

1. Biết làm phước, bố thí:
Có những người học (đọc) nhiều kinh sách, hiểu biết giáo lý, nói đạo rất hay, nhưng không biết làm phước, bố thí, mà lại keo kiệt, bỏn sẻn, bo bo bám chặt vào tài sản, tiền bạc của mình.

2. Nói lời ái ngữ:
Có người theo học đạo lâu năm mà không giữ gìn khẩu nghiệp, ăn nói xả láng, chê bai, chỉ trích, vu khống, bịa đặt, phỉ báng kẻ khác.

3. Từ, Bi, Hỷ, Xả:
Thiếu 4 đức tính này thì không phải là kẻ tu hành!

4. Khiêm cung và lễ độ:
Càng tu thì cái ngã phải nhỏ dần và biết cung kính tôn trọng kẻkhác, nhất là các bậc trưởng thượng. Hãy nhìn vào các phiên họp Đạo, các giao tế cộng đồng thì thấy rõ nhất.

Nếu chưa có những đức tính này thì cũng gọi là chưa biết tu hoặc tu chưa đủ để sửa đổi tâm tánh.

Hãy tự xét lại, nhìn lại mình xem, mình đạt đến đâu để dừng lại sửa ngay sơ sót, kẽo uổng phí một kiếp người may mắn có Đạo. 

Thích Trí Siêu 

__(())__


- CÁI TÔI




Cái tôi càng lớn thì khổ đau càng nhiều. 
Không có cái tôi, vô ngã, thì an lạc vô cùng, niết bàn có mặt
Vì khi có cái tôi thi vô vàng "cái của tôi" xuất hiện

Người thân của tôi
Người yêu của tôi
Người nhà của tôi
Nhà cửa, xe cộ, tiền tài, danh vọng v.v.... của tôi
Mãi lo giữ những "cái của tôi" này khiến cả đời mình khổ

Vi tế hơn:
Suy nghĩ của tôi
Quan điểm của tôi
Cảm xúc của tôi v.v... làm mình khổ đến tột cùng, bó buộc mình chật cứng đến nghẹt thở. 

Càng vùng vẫy trong mớ bòng bong "của tôi" càng khiến mình lún sâu và kiệt sức, như người bị rơi xuống vũng bùn lầy, càng cựa quậy càng lún sâu.

Cái tôi không còn, cái của tôi cũng biến mất, khổ đau cũng tan tành mây khói..

Ôi..'' Tôi là ai mà còn.. trần gian thế? '' 

__(())__


- Học theo hạnh Bồ Tát


Lạy đức Bồ Tát Quan Thế Âm, chúng con xin học theo hạnh Bồ Tát, 
biết lắng tai nghe cho cuộc đời bớt khổ. 
Ngài là trái tim biết nghe và biết hiểu. 
Chúng con xin tập ngồi nghe với tất cả sự chú tâm và thành khẩn của chúng con. 
Chúng con xin tập ngồi nghe với tâm không thành kiến.
Chúng con xin tập ngồi nghe mà không phán xét, không phản ứng. 
Chúng con nguyện tập ngồi nghe để hiểu. 
Chúng con xin nguyện ngồi nghe chăm chú để có thể hiểu được những điều đang nghe và cả những điều không nói. 
Chúng con biết chỉ cần lắng nghe thôi, chúng con cũng đã làm vơi bớt rất nhiều khổ đau của kẻ khác rồi. (C)

NAM MÔ ĐẠI BI QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT

__(())__



- HÃY CẢM NHẬN MỌI THỨ ĐANG SẢY RA VỚI BẠN TRONG KHOẢNG KHẮC NÀY. ĐỪNG CỐ SỞ HỮU,
ĐỪNG KHƯ KHƯ TUYÊN BỐ NÓ LÀ CỦA BẠN.
KHÔNG CÓ GÌ THỰC SỰ LÀ CỦA RIÊNG BẠN,
TẤT CẢ THUỘC VỀ ĐỜI SỐNG BAO LA..

OSHO

GOOD MORNING- HAVE A BEAUTYFUL SUNDAY! (*____*)

__(())__





- Người có Giới hạnh nhất định có Trí tuệ
Người có Trí tuệ nhất định có Giới hạnh.
Giới hạnh và Trí Tuệ được xem là tối thắng ở trên đời.

(TRƯỜNG BỘ KINH 1-222)

NAMO BUDDHAYA

__(())__

- Ôi, hình ảnh chú Rùa này cũng.. chính là hình ảnh của ta...

''Ta lần mò leo mãi không qua được vách sầu 
Ta tìm một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau 
Ước vọng ngày thơ ấu chưa xin được chút nào 
Suốt đời còn ước ao khát vọng còn cấu cào 

Ôi thôi đời ta phung phí trong cơn buồn phiền 
Ta xin tháng ngày rồi bình yên.. ''

(Đời Đá Vàng- VTA)

NAMO BUDDHAYA

__(())__


- Để giữ được phước báo





- Khi thỉnh Thế Tôn thuyết pháp, 
chư Thiên luôn cung kính, 
khiêm hạ với Thế Tôn.

Bạch hóa đấng Thiện Thệ
Cho gì là cho lực?
Cho gì là cho sắc?
Cho gì là cho lạc?
Cho gì là cho mắt?
Cho gì cho tất cả?
Xin đáp điều con hỏi?

Thế Tôn:

Cho ăn là cho Lực,
Cho mặc là cho Sắc,
Cho xe là cho Lạc,
Cho đèn là cho Mắt.
Ai cho chỗ trú Xứ,
Vị ấy cho tất cả,
Ai giảng dạy Chánh pháp,
Vị ấy cho bất tử.

Namo Buddhaya

__(())__

- KHÔNG PHẢI LỖI TẠI TÔI!


KHÔNG PHẢI LỖI TẠI TÔI!

Đây là chuyện có thật, xảy ra tại tiểu bang New Jersey, Hoa Kỳ. Tại một nhà thương nọ, các bác sĩ đã giải phẫu một người đàn ông bị bệnh mập phì, gắn vào một cái vòng thắt bao tử để giúp ông bớt ăn nhiều.

Sau cuộc giải phẫu vài ngày và bắt đầu lại sức, ông đứng dậy đi lang thang trong hành lang của nhà thương để tìm nhà bếp. Khi thấy được nhà bếp thì ông đi thẳng tới cái tủ lạnh to tướng, mở ra và ăn ngấu nghiến tất cả đồ ăn để trong đó. Vì ăn quá mức nên cái vòng thắt bao tử của ông téc ra, làm chảy máu nội thương. Thế là bác sĩ phải mổ lại lần thứ nhì cứu ông thoát chết. Nhưng ai ngờ sau đó ông quay ngược lại kiện nhà thương và bác sĩ. Ông nói:

"Tôi bị mổ lần thứ nhì không phải lỗi tại tôi mà là lỗi của nhà thương và bác sĩ đã không biết khóa cái tủ lạnh lại".

Khi nghe câu chuyện trên chắc bạn sẽ tức cười vì quá vô lý. Người đàn ông mập phì kia đã không biết lỗi mình tham ăn thì chớ, nay lại quay sang đổ lỗi cho người khác. Nhưng nếu nhìn kỹ một chút thì đa số chúng ta cũng thường mắc phải lỗi tương tự. Mỗi khi gặp đau khổ, phải chăng chúng ta hay nói: " Tôi buồn là vì ông A mắng chửi tôi; hoặc tôi khổ là tại bà B giựt tài sản của tôi v.v..."?

Ông A có mắng chửi tôi hay không, đó là vấn đề của ông A, vì tôi không thể làm chủ ý nghĩ và lời nói của ông ấy. Nhưng tôi có buồn giận hay không, đó là vấn đề của tôi, vì tôi có thể làm chủ tâm ý và tình cảm của mình. Nếu tôi buồn vì bị ông A mắng chửi, đó tức là tôi đã vô tình cho phép ông ấy điều khiển tình cảm của tôi. Nói cách khác, tôi là một người nộm để cho người khác giựt dây. Khi bị người mắng thì tôi buồn, được người khen thì tôi vui. Như vậy sự vui, buồn của tôi hoàn toàn tùy thuộc vào kẻ khác. 

Nếu bà B giựt tài sản của tôi một cách bất lương thì điều mà tôi có thể làm là nhờ luật pháp can thiệp, và không cần phải "buồn khổ". "Buồn khổ" là một cảm xúc thừa và vô ích (hay vô minh). Nếu tôi buồn khổ, tức là tôi đã dại dột cho phép bà B hại tôi tới hai lần, một lần về tài sản, và một lần về tinh thần.

Tóm lại, người khác có thể làm bất cứ chuyện gì đối với ta, đó là việc của họ, vì họ đang tạo nghiệp. Chuyện quan trọng là phản ứng của ta đối với hành động của họ. Điều này hoàn toàn tùy thuộc vào ta, và ta là người chịu trách nhiệm về ý nghĩ, tình cảm của mình.

Đừng đổ lỗi cho kẻ khác.


__(())__




- '' Con đường tốt nhất để tìm lại chính mình 
đó chính là quên mình để phụng hiến tha nhân ''

Thánh Gandhi

__(())__

- Tập hít thở sâu để giữ gìn sức khỏe.


Tập hít thở sâu để giữ gìn sức khỏe. (Rất đơn giản ).


Chỉ cần vài phút, bất cứ lúc nào - trước khi ngủ, sau khi thức dậy, hoặc trong khi làm việc - , bất cứ ở đâu, khi ngồi hoặc nằm, tập càng nhiều lần trong ngày càng tốt cho sức khỏe, khi tập nhắm mắt hoặc mở mắt đều được,…

Chủ yếu là vận hành hơi thở từ từ nhẹ nhàng bằng mũi, khiến cho máu chạy đều, tim đập tốt hơn, đầu óc bớt căng thẳng và làm tiêu tan sự mệt mõi.

Chỉ cần 3 động tác rất đơn giản bên dưới lặp đi lặp lại:

1. Hít vào từ từ và nhẹ nhàng bằng mũi, đồng thời từ từ phình bụng ra, êm dịu kéo dài đến mức có thể chịu được.

2. Nín thở, giữ hơi càng lâu càng tốt.

3. Thở ra từ từ và nhẹ nhàng bằng mũi, đồng thời từ từ thót bụng vào hết cỡ, êm nhẹ và kéo dài đến mức có thể chịu được.

Cứ tập đều đặn như thế mỗi ngày bạn sẽ thấy rất.. nhiệm mầu!

Chào Bình Minh..'' Mở cửa ra cho.. nắng xơi!! '' (*______*)

HAVE A NICE DAY TO ALL !!

__(())__



- Cái thật mà hoàn hảo quá thì trông giống như cái giả

Cái giả mà hoàn hảo quá lại giống như cái thật.

Một khung cảnh thiên nhiên đẹp và nên thơ quá có khi cho ta cảm giác như đang tiếp xúc với một bức tranh. 
Một bức tranh tuyệt mỹ và sống động quá lại cho ta cảm giác bức tranh này rất thực 

Ranh giới giữa Động và Tĩnh, Thực và Giả mong manh dường ấy.
Chỉ có cái '' Thấy Như Thị '' mới giúp con người ta không còn lầm lẫn nữa.. 

- Này bạn! Hay chăng bao kiếp rồi chúng ta '' được '' hạnh phúc,'' bị '' khổ đau, xét cho cùng là bởi cái thấy, cái nghe, cái nhận thức nhầm lẫn này trên ''Thực Tại Đang Là'''. 

Như Nhiên
T T T
Dharamsala Hạ 2013

__(())__


- ''MÊ LÀ CHÚNG SINH, GIÁC NGỘ LÀ PHẬT''


Chỉ cách nhau có một bước

Kính thưa thầy, con ngỡ là thành Phật khó lắm chứ!
Đâu đơn giản như thầy nói? - 

- Phật đã có sẵn ngay trong bác rồi. Nguời đời thường mang ông Phật thật, đi tìm kiếm ông Phật ở ngoài, ở chốn xa xôi không sao thấy được, để cầu xin van vái… Trong lúc ông Phật ở ngay trong mình thì lại bỏ quên. 

- Bạch thầy, con vốn ngu tối xin thầy khai thị cho con được rõ ràng hơn, chứ thầy nói như thế làm sao con hiểu được. 

- Có khó gì đâu: “Phật Tức Tâm”. Mọi người trong chúng ta đã có sẵn một ông Phật ở trong ta rồi. Nhưng vì u mê tăm tối, nên tham lam: Sắc, Tài, Danh.. một cách vô độ mà không hiểu rằng những thứ đó do nhân duyên giả hợp tạm có. Hợp rồi tan, sinh rồi diệt! 

Ngay như xác thân bác cũng tạm có đó. Rồi trở thành không đó có bao lâu! Tựa hồ như bóng phù du, như ào ảnh, như khói sương… Nhưng vì si mê chạy theo níu kéo nó. Nên thành chúng sinh mà thôi. Bây giờ bác đã giác ngộ và bác buông ra những thứ mà trước đây bác bám víu vì ngỡ là thật… Vậy là bác đã thành Phật rồi. Bởi Phật và Chúng sinh chỉ cách nhau có một bước:

'' MÊ LÀ CHÚNG SINH, GIÁC NGỘ LÀ PHẬT''

A Di Đà Phật

__(())__


- GIÁ TRỊ CỦA MỘT CON NGƯỜI



Hôm nọ, tôi đi ngang qua một khu nghỉ mát, thấy một đám người vây quanh một chiếc xe ô tô đời mới. Mọi người đều ngoái lại nhìn. Người đàn ông đứng bên cạnh xe,mặc bộ đồ vest mắc tiền và nói :"có ai giúp tôi chui xuống gầm xe để vặn lại con ốc không ?" Thì ra xe ông ta đang có vấn đề ,từ khu nghỉ mát ra đây, xăng trong xe của ông ta chảy ra ngoài, từ đây đến trạm xăng gần nhất cũng hơn trăm dặm

Người đàn bà trang điểm loè loẹt đứng bên cạnh ông nói: " anh gấp làm gì, chỉ cần trọng thưởng thì sẽ có người làm thôi:" Lúc đó, ông ta liền lấy ra tờ một trăm đồng và nói " Ai giúp tôi vặn lại con ốc ,số tiền này sẽ là của người đó "

Cậu thanh niên đứng bên cạnh tôi có vẻ như muốn bước ra,thì bị người bạn đi cùng ngăn lại:"Lời nói của những người giàu có này, đừng nên tin:"

Lúc đó chỉ thấy một cậu nhóc chạy ra nói:" Để cháu giúp " thao tác thật đơn giản, dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông đó, cậu bé làm chưa tới một phút đã xong. Khi bò ra khỏi gầm xe,cậu đã nhìn về phía người đàn ông với ánh mắt mong đợi. Người đàn ông đang chuẩn bị đưa tờ một trăm đồng cho cậu nhóc ,thì bị người phụ nữ quát:" Anh định cho nó một trăm đồng thật à ? đưa năm đồng là nhiều lắm rồi:"

Người đàn ông nhận lấy tiền lẻ từ tay người phụ nữ, đưa cho cậu nhóc, nhưng cậu lại lắc đầu. Thấy đám đông người đang xì xầm, người đàn ông đưa thêm cho cậu bé năm đồng nữa, nhưng cậu bé vẫn lắc đầu. Người đàn ông có một chút tức giận " cậu chê ít à ? Còn chê nữa thì sẽ không cho cậu mười đồng này đâu:" " Không, cháu không chê ít. 

Thầy cháu dạy rằng, khi giúp người khác không cần phải đền đáp ". Người đàn ông lại hỏi: " vậy tại sao cậu còn chưa đi ?" Cậu nhóc nói: " Cháu chỉ đang đợi ông nói lời cảm ơn.

__(())__