Friday 6 January 2012

- HỒ NHƯ...



HỒ NHƯ...

Có đôi lúc ngỡ mình như ngọn núi
Trên thân đầy cây cỏ với ngàn hoa.
Một sáng nao chợt biến thành con suối
Cùng chim rừng hòa âm điệu, hoan ca..

Có đôi khi ta ngỡ mình như đá
Nằm im lìm mặc rêu phủ thời gian.
Một lần kia, thấy phận mình như bụi
Bay trong chiều .. hồn sa mạc khô khan.

Và có khi chợt hóa làm hạt nắng
Giữa tim người cổ mộ đóng nghìn năm.
Rồi thi thoảng phiêu du là cơn gió
Hương Từ bi đây đó quyện xa xăm..

Một lần nọ ta thấy mình như biển
Hát ru đời ca khúc Hải Triều Âm.
Rồi lẳng lặng xin làm con sóng nhỏ
Hòa đại dương... thôi chuyển biến, thăng trầm.

Bao la đời..., thôi dấu vết, vọng âm .

Bodhgaya chớm Đông 012

Thích Tánh Tuệ